Những ngày sau, trong suốt cả một năm họ liên tục gửi cho nhau những bức thư tình đầy nỗi nhớ. Chi nhớ anh tới mức không dám quay trở lại, không dám đi qua những nơi mà họ đã từng đến, từng đi qua. Chỗ nào cũng gợi cho Chi nỗi nhớ, nỗi nhớ tưởng chừng không thể vượt qua được, nỗi nhớ tưởng chừng đã thấm sâu vào da vào thịt đang như một cây kim nhọn chọc vào da thịt Chi từng giây từng phút. Những kí niệm không sao phai mờ được. Cả hai người chỉ chịu được cảnh nhớ thương xa cách đau lòng đó có một năm. Và cuối cùng họ phải tìm cách gặp lại nhau. Chi đã trốn sang gặp lại anh tại miền đất sông Đanýp nên thơ. Lại một lần nữa họ trao cho nhau cả tâm hồn lẫn thể xác, những chiếc hôn dài nóng bỏng, những ánh mắt ướt nồng. Họ dạo chơi bằng tàu thủy trên sông. Họ ra bãi tắm truồng của dân du lịch từ bên Đức sang. Dân Đức rất thích được tắm truồng nên đã chọn cho riêng mình một vùng bãi tắm mênh mông trên bờ Đanýp. Họ hòa chung với dân Đức, tắm truồng tại đây. Tại đây họ được tự do ngắm nhìn những bộ phận mà tạo hóa đã ban cho họ từ lúc họ chào đời. Họ hôn nhau, sờ soạng nhau, mơn trớn các bộ phận của nhau ngay trước mặt dân du lịch Đức, nhưng không dám làm tình tại chỗ. Họ bèn đưa nhau vào rừng để làm tình trong đó. Cỏ cây hoa lá, chim muông bao quanh họ, nhìn họ với ánh mắt đầy ghen tị. Tiếng rên của họ quá tự do, quá lớn khiến lũ chim chóc tưởng tiếng kêu của đồng loại cũng cất tiếng gù gù theo. Cả cánh rừng bỗng trở nên sinh động một cách lạ thường. Sự sống như trỗi dậy, sôi động khắp nơi khắp chốn trong khu rùng.
Mười ngày cũng đã qua đi như một giấc mơ ngắn ngủi và để lại nỗi tiếc ngẩn ngơ cho người mơ. Ngày mai Chi đã phải ra về . rinh yêu thế là chấm dứt? Vĩnh viễn xa nhau, không còn một cơ hội gặp lại? Đêm nay là đêm cuối cùng của hai người. Họ sẽ nói gì với nhau trong đêm nay? Họ có nói không hay họ im lặng? Đêm nay cũng là đêm dân Hun- gay kí niệm ngày chiến thắng của mình. Pháo hoa nở tung trên khắp các triền sông. Người người kéo nhau đi xem đông vui như ngày hội. Chi và anh cũng len lỏi trong dòng người đó. Cả hai người tuy không ai nói với ai nhưng họ đều cố gắng lấy niềm vui chung của mọi người để lấp đi nỗi buồn riêng của họ. Họ đều hiểu thế vì có khó gì đâu mà họ không nhận ra được điều đó. Họ đọc được điều đó trong ánh mắt của nhau, ánh mắt dù ánh pháo hoa rơi đầy trong đó cũng không lấp nổi nỗi buồn mỗi lúc một tràn đầy. Chi và anh đưa nhau lên đồi. Chi còn nhớ hai người ôm nhau nằm trên những lá cây khô và làm tình lần cuối cùng ở đó Đã đến lúc họ phải nói những lời quyết định về tương lai của họ. Lần đầu tiên trong đời, Chi hy vọng ở tình yêu, Chi chờ đợi ở tình yêu nhiều đến như thế. Chi hồi hộp nghe anh nói:
- Những ngày vừa qua bên em thật là tuyệt đẹp - giọng anh buồn buồn khiến Chi đã có linh cảm về một điều không hay đang đợi chờ mình - cuộc đời anh có tất cả hai mươi ngày tuyệt đẹp. Anh không bao giờ quên những ngày đã sống bên em. ước gì anh được gần em thêm một năm nữa để chúng mình có điều kiện tìm hiểu nhau. Ngày mai em về rồi, điều kiện để chúng mình gặp lại nhau coi như không bao giờ còn có được nữa. Anh không dám nghĩ tới một tương lai nào cả cho hai chúng mình. Anh và em không thể đánh đổi hai mươi ngày gần nhau để lấy một tương lai cho cả hai đứa. Ai dám bảo đảm mình sẽ hạnh phúc bean nhau mãi mãi? Chúng mình yêu nhau nhưng chưa hiểu gì về nhau cả. Hai mươi ngày chưa đủ để hiểu một con người để đi tới hôn nhân. Anh không muốn một vài năm sau chúng mình vì không hợp nhau mà phải chia tay, mỗi người mỗi ngả, lúc đó các con chúng ta hoặc sẽ không có cha, hoặc sẽ không có mẹ. Ba anh nói, ông không hiểu được tại sao vừa mới gặp nhau chúng mình đã có thể yêu nhau được rồi. Anh cũng không thể hiểu được. Anh chỉ ước mơ giá có điều kiện được gần gũi em lấy một năm để chúng ta có thời gian hiểu biết về nhau. Hôn nhân cần nhiều thứ lắm em ạ, chỉ có tình yêu không thôi chưa đủ đâu, còn phong tục tập quán, chủng tộc, tiếng nói, tôn giáo... Sau này anh cũng sẽ phải lấy vợ mà em cũng sẽ phải lấy chồng. Có thể người vợ anh sau này sẽ không được đẹp, được thông minh như em, nhưng chúng ta đều phải chấp nhận những điều đó, những điều mà chúng ta đã lựa chọn. Có thể đôi khi nghĩ tới nhau chúng ta sẽ buồn nhau rồi thời gian sẽ giúp chúng ta quên nhau. Em tha lỗi cho anh vì những điều anh vừa nói.
Cho tới bây giờ Chi vẫn không biết những lời nói đó của anh là đúng hay sai, đối với hôn nhân chỉ có tình yêu thôi vẫn chưa đủ, chưa thể đảm bảo chắc chắn cho hạnh phúc trong tương lai. Anh ta nói cứ như một ông cụ già hay một nhà triết gia vậy. Cho tới tận bây giờ, quan niệm của Chi vẫn không thay đổi. Chi nghĩ sự say mê là tất cả. Chẳng cần gì nữa ngoài sự say mê . Hôn nhân thì cũng phải do say mê mà dẫn đến. Rủ nhau lên giường thì cũng do say mê. Say mê quyết định tất cả. Chẳng cần phải nghĩ tới gia đình, bản thân làm gì. Chẳng cần phải nghĩ tới chủng tộc, giống nòi, tôn giáo, cha mẹ hay huyết thống làm gì. Mê nhau thì gắn bó với nhau, có thế thôi. Vì thế, Chi vừa buồn vừa giận khi nghe anh ta giải bày hoàn cảnh éo le của hai người. Có thể anh đúng? Có thể Chi sai? Song Chi đã viết cho anh ta một bức thư đoạn tuyệt mối quan hệ đó. Anh là một thằng đàn ông hèn. Về nhà mà lấy vợ không yêu nhưng cùng chủng tộc, cùng tiếng nói để có một cuộc đời an nhàn mà rỗng tuếch sau này. Tuy nguyền rủa anh như vậy, song Chi vẫn chưa quên được anh ta. Chi không muốn nghĩ tới một người đàn ông nào khác. Ngọn lửa tình dường như đã tàn phai.
Đã lâu lắm rồi hôm nay Đắc mới lại tới thăm Văn. Lâu không gặp nhau có khác, trông hắn khác lạ. Từ dáng người tới giọng nói đều lạ. Giọng nói nhẹ nhàng, dáng người uyển chuyển, thướt tha. Nhưng khác gì thì khác chứ nó vẫn là nó: vui vẻ, dễ gần và giản dị. Hai thằng làm một chầu bia với ít lạc rang và một xâu mực do Đắc mang tới.
Văn hỏi Đắc:
- Vợ ông đâu mà hôm nay ông lại được rộng cẳng thế?
Đắc nói:
- Thì năm chừng mười họa cũng phải trốn bà xã đi chơi, cải thiện chút đỉnh chứ ông. ăn mãi "canh rau muống với cà dầm tương" của quê nhà ngán lên tận cổ rồi, ai chịu thấu nổi. ước gì tôi được tự do như ông lúc này nhỉ?
Văn cười:
- Thôi ông đừng có đứng núi này trông núi nọ nữa. ông có thấy đời đang cù nách ông và tôi không đấy? Tôi thì muốn được là ông để ngày ngày, đêm đêm được gần một người đàn bà, không phải nhớ nhung một bóng hình vô hình nào nữa, để được tự do muốn chơi lúc nào thì chơi, mọi cái đều là của thật. ông ăn mãi cơm tẻ hàng ngày nên ông có cảm tưởng là ông chán, còn tôi nhịn cơm tẻ đã lâu rồi nên chỉ ước ao được một bữa chén cho tự nhiên, cho thỏa thuê, thế mà cũng không được đành phải ăn những thức ăn giả. Tôi còn nhớ hồi còn bé, tối tối tôi và mẹ tôi thường giải chiếu trên sân gạch đã được quét sạch sẽ, nằm ngắm trăng suông. Bụng đói cồn cào, cái gì hai mẹ con cũng thèm khát, cũng ước ao. ông có biết mẹ tôi đã ước cái gì ở trên đời này lúc đó không? Mẹ tôi ước, tự nhiên ở trên trời rơi xuống chỗ hai mẹ con tôi đang nằm những miếng thịt lợn mỡ luộc. Mẹ tôi thèm quá mà vì có lẽ phải tới gần một năm mẹ tôi chưa được ăn một miếng thịt nào cả, ngày lại ngày hai mẹ con tôi chỉ có ăn cháo su hào hay su hào luộc, mẹ tôi thái rất khéo trông chúng giống như những miếng thịt mỡ thái to bản vậy. Cái thời kỳ đó là thời kỳ nghèo hèn nhất của hai mẹ con tôi, sau này thì cũng có khá hơn một chút. Miếng thịt nạc cao sang hơn, đắt tiền hơn mẹ tôi đâu dám ước ao. Một miếng thịt mỡ thôi mà cũng không có phải ước ao như là một giấc mơ cao siêu vậy. Sau này, mỗi khi nghĩ đến ước mơ đó của mẹ, tôi thương mẹ không để đâu cho hết, cứ dân dấn nước mắt hoài ông ạ . Đấy khi con người thèm khát một thứ gì mà họ không có nó khổ đến mức như thế đấy ông ạ . Thế mà ông sướng thế rồi lại còn muốn được là tôi, thì thế là thế nào hả ông? Tôi không hiểu được. Thế mới biết lòng ham muốn của con người là vô hạn ông ạ.
Đêm đó Đắc ngủ lại với Văn. Giữa đêm Đắc bỗng giang hai tay ra ôm choàng lấy Văn, gục mặt vào mặt Văn, phả hơi nóng rực vào má, vào cổ Văn, rồi bất ngờ đưa lưỡi liếm môi Văn. Văn ngạc nhiên nhưng không phản đối.
- Để tôi bú cặc ông nhé ? - Đắc vừa tụt quần lót của Văn ra vừa nói - lâu lắm rồi, từ ngày về nước không chơi kiểu này, tôi thầy nhớ nhớ là.
Đắc cúi đầu kề sát mặt vào bộ hạ Văn, hụp lên hụp xuống. Con cặc Văn đã nở phồng trong mồm Đắc. Văn sướng quá, đề nghị:
- Cởi hết áo quần ra chơi mới khoái ông ạ.
Văn định bụng ngồi dậy, đi lấy chiếc lồn giả và hai trái vú giả làm bằng một chất cao su mềm dẻo, co dán để khoe với Đắc và nếu Đắc muốn thử thì đêm nay hai thằng sẽ thay nhau đút con cặc vào chiếc lồn đó, cũng thống khoái lắm chứ đâu có thua kém gì chiếc lồn của vợ Đắc ở nhà. Lại còn những bức tranh trần truồng khoe những con cặc dài và những chiếc lồn đẹp của bọn Văn với Hiền Lương và Thu Nguyệt nữa chứ. Đắc chắc là thích lắm. Đắc ham mê hai người đẹp đó từ lâu rồi, Văn biết chắc chắn là như vậy, mà chưa có dịp được anh Thomas hay được Văn cho mượn tạm hai chiếc lồn của họ vài phút thì nay được nhìn lồn họ trong tranh cũng là sung sướng lắm rồi, mà đâu chỉ có những chiếc lồn của họ, còn có cả con cặc Văn và con cặc anh Thomas đang xỏ vào những chiếc lồn đó nữa chứ. ôi chao, chắc Đắc ghen tị phải biết đây.
Văn đề nghị Đắc cởi áo ra chơi cho thoải mái nhưng Đắc vẫn cứ chần chừ. Đắc mà còn e ngại nữa ư? Văn phải giục Đắc những hai lần lúc đó Đắc mới cởi.
Khi cả hai đã cởi quần áo xong, trời đất bỗng nổi cơn gió bụi. Sấm chớp đùng đùng tóe lửa. Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, rồi đâu lại vào đấy. Cảnh đêm lại trở về yên tĩnh. Mùi hương thơm dịu lại phảng phất trong đêm. Và, chao ơi một điều kỳ lạ khiến những con mắt của người trần tục không sao có thể tin được, trước mặt Văn không phải là Đắc nữa, Đắc đã biến đi đâu rồi, mà là một cô gái trần truồng với hai trái vú tròn căng, cặp mông mây mẩy. Cô gái đó chẳng là ai khác ngoài Chi. Chi quì trước mặt Văn, nói như khóc:
- Anh Văn, anh hãy tha lỗi cho em. Em biết anh giận em lắm. Nhưng nếu không làm thế sao em có thể cùng anh hoan lạc đêm nay? Em yêu anh mà . Em say anh mà . Sự say mê sẽ dẫn đến tất cả mọi thứ.
Văn quát tưởng như cổ họng đứt rời ra:
- Đứng lên? Mặc ngay quần áo vào? Sao cô lại làm vậy? Cô vừa đẹp lại vừa thông minh làm gì chẳng kiếm được một tấm chồng vừa ý để mà ngủ với nhau, sao lại giở trò ma quỉ ra với tôi?
Văn đưa mắt nhìn Chi. Chi đẹp thật? Da trắng muốt. Hai vú căng tròn. Eo bụng thắt lại. Mông phình ra. Mu lồn cao. Lông lồn rậm, chạy dài theo hình tam giác xuống tới hậu môn.
Một con người trong Chi là thế. Và, một, như lúc này đây chẳng hạn, là Chi, là một người đàn bà thuần túy, một con người thuần túy, không ruột thịt, không bạn bè, thậm chí không hề quen biết với Kim. Đó là Chi, người đã từng ao ước được ngủ với Văn. Đó là Chi của sự đam mê, của quan niệm không có máu mủ, huyết thống trong sự hưởng lạc cá nhân, trong những chuyện đàn ông, đàn bà.
Chi nhìn Văn không chớp mắt. Phải thực hiện kế hoạch đó ngày hôm nay, ngay bây giờ, không thể chần chừ được nữa. Kinh nghiệm ở đời nhất là kinh nghiệm trong tình yêu đã dạy cho Chi biết, phải cương quyết và mạnh bạo, khôn khéo trong tình yêu thì sẽ đạt được tất cả những điều mình mong muốn.
Chi làm bộ rét run cầm cập. Hai vai Chi so lại, miệng xuýt xoa. Văn tường thật, hốt hoảng:
- Chết rồi, có lẽ em bị cảm lạnh rồi Chi ơi. Nước mưa ngấm vào người em rồi, ốm chết thôi. Hay em lấy tạm quần áo của chị Kim mà thay đi em ạ.
Văn lục tủ lôi ra một bộ quần áo của Kim còn sót lại, đưa cho Chi. Chi đỡ lấy bộ quần áo lâu ngày không được ai dùng đến đã thoang thoảng mùi mốc ẩm ướt, lẳng lặng đi ra bếp, vẻ bắt buộc, miễn cưỡng. Chi cố tình không đóng cửa bếp lại. Phòng khách, nơi Văn đang đứng chờ Chi và bếp, nơi Chi đang đứng thay quần áo nằm trên một đường thẳng.
Chi đứng đó, như vô tình không để ý đến Văn, như trong căn phòng này chỉ có mình Chi, bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng nước mưa. Chi đứng xoay lưng lại phía Văn. Đôi vai tròn lẳn, trắng nõn đã lộ ra. Kế theo là tấm lưng ong thon thả. Văn bắt đầu luống cuống, định bụng sẽ nhắc Chi đóng cửa bếp lại. Cánh cửa bếp vẫn cứ vô tình mà mở toang toác ra còn rộng hơn cả những lúc bình thường. Văn chưa kịp nhắc Chi thì trước mặt Văn, thật là bất ngờ và quá nhanh chóng, không những chỉ có đôi vai tròn lẳn và tấm lưng ong thon thả mà còn có cả một cặp mông cong cong dầy khêu gợi, khiến Văn đã quên mất cái ý định của người anh rể nhắc khéo cô em vợ đóng cửa bếp lại văn nhìn không chớp mắt ra hướng đó, nơi đôi mông cong cong, tròn trịa của Chi đang đung đưa. Chi từ từ xoay người lại, vờ tìm kiếm một tấm khăn bông để lau người. Chao ơi, Chi đẹp quá ? Thế mà từ trước tới giờ đã bao lần tiếp xúc với Chi, Văn không nhận ra điều đó Những lần tiếp xúc trước đây, đối với Văn, Chi bao giờ cũng là cô em vợ. Đã là em vợ rồi thì Văn chẳng nghĩ tới một điều gì.
Lúc này Chi đang đứng thẳng người, ưỡn bộ ngực ra phía trước. Hai vú Chi đẹp quá trời đất ạ. Chúng thon thả, cao cao, nhón nhọn như hai trái đào tiên. Văn chết lặng đi trước sắc đẹp hoang đường đó của Chi. Chưa hết, cái khoum lông hình tam giác đen nhánh như bồ hòn nổi bật trên làn da trắng muốt xung quanh nó cứ như chọc thủng con mắt của Văn. Chi có cảm tưởng da thịt mình đang bị đốt cháy bởi ánh mắt đang bốc lửa của Văn. Cảm nhận được điều đó người Chi bỗng rạo rực khôn tả. âm hộ ngứa ngáy, râm ran. Chi thèm khát được ái ân ngay bây giờ, chẳng cần giường chiếu gì cả , chẳng cần bồng bế nhau vào phòng ngủ làm gì. Hãy vật Chi xuống ngay tại trong bếp này, trên sàn gạch này mà hiếp Chi đi, mà đâm ngay con cặc một cách thật dã man, thật mạnh bạo đi. Chi yêu những cái gì mạnh bạo. Sự thèm khát dâng cao khiến Chi không còn đủ sức chịu đựng được nữa. Hai đầu gối Chi bỗng mềm ra. Chi loạng choạng. Văn hoảng sợ, lao tới ôm Chi vào lòng, cuống quít:
- Chi, em bị cảm nặng rồi.
- Em đau bụng quá, anh đưa em vào giường đi !
Chi là người con gái giàu kinh nghiệm đối với đàn ông. Chi biết chẳng có người đàn ông nào trên đời này lại đứng vững trước sự khêu gợi của một người đàn bà đẹp. Những loại người như Văn chỉ sau vài phút cho xem thân thể trần truồng của mình là ngã gục, chỉ còn phủ phục xuống mà hôn chiếc lồn của Chi thôi?
Văn bồng Chi trên tay đi vào phỏng ngủ của Văn và Kim. Hai vú Chi nhô cao, kề sát vào đồi môi Vấn, nhưng Văn vẫn chưa dám đặt vào đó một chiếc hôn. Văn thở
mạnh quá, hơi thở nóng rực trên làn đa vú mát lạnh của Chi. Văn đặt Chi xuống giường, lúng túng chưa biết mình phải làm gì trong lúc này, mắt cứ tràn trân nhìn vào tấm thân trần truồng, trắng muốt có nhiều đường nét uốn cong của Chi. Chi vẫn quằn quại, uốn éo thân thêm Hai vú Chi chuyển động như sóng trước mặt Văn. âm hộ và cặp mông cũng đung đưa sang trái sang phải, lên xuống. Giọng Chi quá thều thào, quá yếu ớt:
- Anh, anh bôi dầu lên người em đi, khắp mọi nơi.
Văn xoa dầu lên người Chi. Những ngón tay âm ấm của Văn lướt trên làn da thịt mát lạnh của Chi. Khi những ngón tay lướt gần tới hai trái vú Chi, Văn ngần ngại. Chi tự tìm kiếm bàn tay Văn. Khi những ngón tay Chi. chạm phải những ngón tay Văn, chúng liền giữ chặt bàn tay Văn lại và đặt bàn tay đó lên hai trái vú của Chi.
Chi cố tạo ra giọng nói run rẩy:
- Anh xoa nhiều dầu vào chỗ này và bóp mạnh vào.
- Em đau ở chỗ đó lắm.
Có lẽ những người đàn ông làm nghề đấm bóp cho đàn bà cũng chỉ thích được xoa bóp ở những chỗ mà Chi vừa đề nghị chăng?
Những ngón tay Văn bắt đầu trổ tài nghệ của một ông thày đấm bóp thật sự. Con bệnh đã cho rồi tội gì mà không sờ mó, chắc ông thày đấm bóp nào cũng nghĩ vậy? Những ngón tay Văn lướt nhẹ nhàng trên da vú mát lạnh của Chi. Văn bị hai trái vú Chi thu miên, kích thích cao độ. Sự hưng phấn mỗi lúc một lên cao trong Văn khiến Văn quên tất cả Văn quên Chi đang bị cảm lạnh, Văn quên Chi là em vợ mình. Văn bắt đầu bóp mạnh vú Chi. Cặp môi nóng bỏng của Văn mỗi lúc một kề sát xuống hai đầu vú Chi đã săn lại. Văn bú vú Chi chùn chụt. Giờ đây trước mắt Văn, Chi là một người đàn bà thuần túy, một người đàn bà nay sức khêu gợi và hấp dẫn đàn ông bằng những vũ khí riêng của mình. Chi là một con cái hết sức ngon lành mà Văn là một con đực. Con cái và con đực, cả hai con đang vào mùa động cấn. Chúng cần có nhau. Văn và Chi cần có nhau.
- Xoa cả phía dưới nữa anh !
Lúc này giá như Chi không đề nghị thì Văn cũng sẽ xoa cả phía dưới, xoa khắp mọi nơi, mọi chỗ và không những chỉ có xoa bóp bằng hai bàn tay mà thôi, mà Văn còn sẽ cho con cặc của Văn xoa bóp hộ nữa, cũng khắp mọi nơi chủ yếu là xoa bóp cái lỗ hở của Chi.
Văn xoa phía dưới, nơi hai bộ đùi đang khép mở. Đùi Chi dài, chắc nịch và cũng trắng nõn. Hình như người con gái này không bao giờ đi ra ngoài nắng cả thì phải, chỗ nào ở người con gái này cũng trắng nõn nà. Những ngón tay Văn lùa vào khe háng, rồi lại úp lên mu lồn Chi. Hưng phấn mỗi lúc một tăng. Nước nhờn từ lỗ âm đạo đã tuôn ra như suối. Con cặc Văn cũng đang chật chội trong đũng quần.
- Anh cởi quần áo ra nằm lên em đi!
Văn dứt tung quần áo ra khỏi người mình và nằm đè lên người Chi. Hai chân Văn đặt giữa hai chân Chi. Lồn Chi ngửa mặt lên trời đón con cặc của Văn. Văn cầm con cặc chưa đút vội vào lồn Chi mà dùng nó như dùng một chiếc chổi tre quét lên đám lá đa rụng trên sân chùa đã. Khi đám lá đa ướt nhoẹt rụng về đêm đã được chiếc chổi của Văn thu gọn lại thì con cặc của Văn mới chọc vào lỗ âm đạo của Chi và tung hoành "dọc ngang nào biết trên đầu có ai" ở trong đó. Vừa cho phép con cặc của mình được tung hoành trong lỗ, Văn vừa chà sát tất cả các bộ phận của mình lên các bộ phận của Chi. Đôi vú cương to của Chi ép chặt dưới bộ ngực chim gáy của Văn. Mu lồn Chi ép chặt dưới bộ hạ của Văn. Và, Văn không ngớt cho Chi những chiếc hôn rực lửa vào môi, vào mắt, vào cổ, vào bụng. . . Chi sướng khoái vô cùng. Buổi chiều mưa dông bão giật đó Văn đã đưa Chi tới miền cực khoái mà bấy lâu nay Chi đã lãng quên.
Mưa vẫn rầm rập trút xuống mặt đất nỗi hờn giận của mình mà chẳng ai rõ vì duyên cớ gì. Tiếng mưa vang lên, đập xối xả, ồn ào như những bước chân của những người lính hành quân đêm. Đất trời vẫn không ngừng chuyển động. Sấm chớp vẫn chưa thôi cơn giận dữ, vẫn còn đang tóe lửa. Trong ánh chớp xé tan bầu trời, khuôn mặt hai người hiện lên sáng chói. ánh sáng của thứ hạnh phúc không bình thường.
từ khóa tìm kiếm: